Trương Khải Lượng nói xong, cửa sổ phòng thẩm vấn có tia nắng chiếu vào, trời đã sáng… Sau đó cơ thể cậu ta đổ gục xuống, ngất đi. Đến khi tỉnh lại, mơ hồ hỏi mọi người, sao lại bắt mình đến phòng thẩm vấn?
Về chuyện tối hôm qua, Trương Khải Lượng không nhớ chút gì, cậu ta chỉ nhớ hôm qua người khó chịu, đầu lúc nào cũng u mê. Cậu ta vốn định xin lãnh đạo cho nghỉ, về ký túc xá ngủ một chút.
Nhưng sau khi cậu ta vừa vào phòng chính ủy Tôn thì không nhớ gì nữa, đến khi tỉnh lại hai tay đã bị còng ngồi trong phòng thẩm vấn.
Bạch Kiện nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trương Khải Lượng, cảm thấy cậu ta không nói dối, dù sao cậu ta cũng mới biết chính ủy Tôn chưa tới một tuần, cũng không có hận thù sâu nặng gì đến mức nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết?