Không lâu sau xe cứu thương liền chạy đến, nhân viên y tế kiểm tra thì phát hiện gã đã ngừng thở.
Lúc cảnh sát báo Tào Khiêm đã chết, ba chúng tôi đều choáng váng. Gã chết thì không có gì đáng tiếc, nhưng gã chết rồi thì ai biết tung tích của Đa Cát đây...
Cảnh sát tìm thấy trong ba lô của gã có 19 vạn, thêm một vạn đưa Địch Triển Bằng là vừa đủ 20 vạn. Lúc cảnh sát giao số tiền này lại cho Ba Tang, anh đau lòng rơi nước mắt, nói mình đáng ra phải khuyên Đa Cát ở nhà, đừng để anh ấy đi.
Tôi vỗ vai anh nói: "Em biết giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng chuyện đã như vậy, người chết không thể sống lại, chuyện bây giờ chúng ta có thể làm là tìm được Đa Cát, đừng để anh ấy chết tha hương..."
Cảnh sát cũng rất đau đầu vụ án này, người bị hại còn chưa tìm được thì hung thủ đã chết mất! Có muốn kết án cũng chẳng biết phải viết thế nào. Xem ra bây giờ chúng tôi không thể chỉ dựa vào cảnh sát được, phải tự vào phòng mà Tào Khiêm giết Đa Cát xem thử thôi.