Toàn bộ đầu óc Tư Chính Đình trở nên trống rỗng.
Bên trong điện thoại tiếp tục truyền đến giọng nói ảo não của Tư Tĩnh Ngọc, "Đáng ra chị phải nghĩ tới chuyện này sớm hơn. Sao phong cách thiết kế của em thay đổi nhiều như vậy được, chẳng qua là lúc đó..."
Chẳng qua là lúc đó tâm trạng không tốt, chỉ muốn làm cho xong chuyện rồi nhanh chóng rời khỏi cái nơi đầy đau đớn này.
Tư Tĩnh Ngọc nói lảng sang vấn đề khác: "Lần này là chị không đúng, em đừng hiểu lầm Nại Nại. Chính Đình, bọn em phải thật hạnh phúc. Khó khăn lắm mới ở bên nhau được, đừng vì chuyện này mà cãi nhau…"
Nhưng mà...
Anh đã hiểu lầm cô rồi!
Từng mảnh ký ức mấy ngày qua nhanh chóng lướt qua trước mắt anh, bóng lưng kiêu ngạo không chịu cúi đầu khi bị mọi người hiểu lầm, khi cô lấy hết dũng khí đến tìm anh nói chuyện bản thiết kế, anh đã nói những lời không đúng với cô và cả tiếng khóc trong đêm hôm đó...
Năm năm qua, cô đã chịu quá nhiều khổ sở!