Bên ngoài lúc này đã vô cùng hỗn loạn. Trịnh Dương tay cầm trường thương, đám Vương Dĩnh cũng bày ra tư thế như đang đối mặt với cường địch, còn Viên Đào thì đang ôm bàn vác ghế, mặt đứa nào cũng đằng đằng sát khí.
Phía trước lớp học, mực đổ tràn lan trên đất. Có ba thằng cha nào đó mình mẩy đen như quạ, đang đứng trước cửa lớp chửi bới tưng bừng.
Rất hiển nhiên, họ đang định vào lớp thì bị mấy đứa đệ tử của mình hắt thẳng mực vào người, mình mẩy đen ngòm.
"Thầy Trương, đây chính là ba thằng cha đê tiện ngày nào cũng đến đây rình mò…"
"Già khú đế rồi mà còn đi nhìn trộm nữ sinh, không biết xấu hổ hả?"
Thấy Trương Huyền đi ra, Viên Đào và Lưu Dương vội vàng cất giọng hô hào, cứ như đang kể công.
Có điều, chưa nói xong thì thấy thầy Trương xưa nay vốn điềm tĩnh, bỗng nhiên khóe miệng không ngừng co giật, thân thể chao đảo, suýt té nhào xuống đất.
"Lưu Sư, Trang Sư, Trịnh Sư… sao lại là các ngài?"
Trương Huyển sắp khóc đến nơi rồi.