Ai quy định lớn thì là sai?
Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng, một Thủy An Lạc như thế này mới là lý do khiến anh yêu cô.
"Ngủ một lát đi, còn lâu mới đến!" Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nhưng vẫn ôm cô không buông.
"Cứ thế này mà ngủ á?" Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
Sở Ninh Dực nhướng mày, sau đó cúi đầu đòi hỏi cô một nụ hôn sâu, mãi cho đến khi anh dường như sắp cướp hết toàn bộ hô hấp của cô rồi mới chịu buông ra, nhưng vẫn không chịu để cô về chỗ ngồi mà tựa trán vào trán cô: "Còn muốn thế nào nữa? Hay đổi cách ngủ khác nhé?"
Sở Ninh Dực cười cười nói, giọng điệu vừa mờ ám vừa nhiệt tình.
Thủy An Lạc vội vòng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó vùi đầu vào ngực anh không cho anh trông thấy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình, buồn bực cười nói, "Đồ háo sắc."
"Mau ngủ đi, trên máy bay bọn mình không chơi rung lắc gì được đâu." Sở Ninh Dực ôm cô thật chặt, vẫn tiếp tục thủ thỉ với cô mấy lời nói mờ ám kia.