Vẻ mặt Lục Đình Kiêu khẽ giật mình, rõ ràng là bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này đập bộp vào đầu nên không kịp phản ứng.
Ninh Tịch cũng bất chấp thẹn thùng, gấp gáp thúc giục: "Nhanh lên~! Tiểu Bảo vẫn còn đang chờ chúng ta đó!"
Lúc này, Lục Đình Kiêu mới cúi xuống nhẹ nhàng bế cô lên.
Quả nhiên, quyết định này là quá chính xác, đôi chân dài của Lục Đình Kiêu tùy tiện đi mấy bước thôi cũng đã nhanh hơn cô đi rồi.
Cũng may vào lúc này khu dạy học không có ai, bằng không thì cô cũng chẳng dám trắng trợn như thế.
Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn qua, chỉ một chốc đã thấy cửa phòng học…
Vừa tới gần hơn một chút liền thấy một cậu bé lạ mặt đứng ở kia, còn có một giáo viên, hai người đang tranh cãi cái gì đó.
Giáo viên là một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, đang nghiêm giọng răn dạy: "Tôn Tráng Tráng! Sao em lại khóa cửa! Bạn Lục Kình Vũ vẫn còn đang ở trong đó cơ mà!"