Tô Lê không chỉ là tỷ tỷ của nguyên chủ, còn là chỗ dựa vững chắc suốt mười mấy năm nay của Tô Hồng.
Lúc trước cậu nhỏ yếu không thể bảo vệ bằng hữu và người nhà của chính mình, mà Tô Lê lại cho cậu một cơ hội duy nhất.
Tô Hồng không thể để cho Tô Lê chịu đến một chút xíu thương tổn.
Cho nên khi cậu nghe được Tô Lê xảy ra chuyện, lập tức chạy tới.
Tô Lê bất đắc dĩ cười nói: "Hồng nhi, tỷ tỷ không có sao, hơn nữa tỷ tỷ lại không phải không biết bơi, dù cho rơi xuống nước cũng không sao, tại bọn người hầu quá hốt hoảng mà thôi."
Tô Hồng lạnh lùng nhìn cung nữ trong ao.
"Chuyện như vậy, tôi không hy vọng lại có thêm lần thứ hai."
Lập tức, cậu nhìn về phía mọi người: "Nếu như có, kết quả sẽ không phải đơn giản như vậy."
Nói xong, cậu tự mình đỡ Tô Lê đi vào cung điện.
Dù cho Tô Hồng đi rồi, một đám người hầu ngoài điện vẫn không dám manh động, cảm gác run rẩy kéo dài khoảng một chén trà nhỏ.