Hai ngày trước, bên trong một gian phòng cà phê riêng tại G thành phố ——
"Thật ngại phải làm phiền cô, cháu biết cô là mẹ của Bùi Dục, cháu, cháu là học đệ của Bùi Dục, cháu tên Tô Hồng."
Bên trong Phòng cà phê, Tô Hồng câu nệ ngồi đối diện trước mặt Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc trang điểm tinh xảo, tóc cũng chỉnh chu như đang tham gia tiệc rượu, nhưng vết đen dưới đáy mắt cùng đường chỉ đỏ hiện rõ, làm lộ ra việc bà đã trải qua mấy ngày nay không dễ dàng.
"Nói đi, hẹn gặp tôi đã mấy ngày nay, đến cùng là cậu muốn cái gì?"
Dù Lâm Thanh Trúc gần đây đã trải qua những chuyện nặng nề mệt mỏi, nhưng vẫn giữ vừng khí chất sang trọng lạnh lùng, đối với đứa nhỏ xuất phát từ gia đình bình thường, vẫn là thái độ cao ngạo.
Tô Hồng trong lòng cười cợt, đối với loại thái độ này căn bản không để tâm lắm, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia lúng túng, cắn răng ẩn nhẫn, chậm rãi nói:
"Cháu nghĩ nhờ cô... Giúp Bùi Dục một chút."