Hệ thống cứ lẩn quẩn mãi trong tâm trí, Tô Hồng nãy giờ vẫn ngồi như một ông già.
Nửa tháng rồi, nhưng hắn vẫn không có chút nào hoảng sợ.
Nửa tháng nay, Hòe Sương ngược lại mỗi ngày đều dùng khuôn mặt tươi cười chào đón hắn, dù nhiều lần bị hắn đánh ra cửa cũng không có chút nào oán giận
Nhưng Tô Hồng, về căn bản không hề có ý định mở miệng.
Lúc này, Tô Hồng mặc chiếc áo trắng đang ngồi trước bàn trà, mí mắt rủ xuống, từng lọn tóc bạc xõa xuống bên người làm lộ ra dáng vẻ bình yên và có chút thờ ơ, hắn vuốt ve cốc trà xà cừ tuyệt đẹp trên tay nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ vô cảm.
Hệ thống thông minh, cũng chỉ là trí thông minh nhân tạo có tác dụng hỗ trợ, nó có vẻ cấp bách, nhưng Tô Hồng lại không hề có chút vội vàng.
Nếu muốn là người chiến thắng cuối cùng trong tình cảm này thì nhất định phải chịu đựng sự chờ đợi ban đầu.
Những gì dễ mà có được, ai sẽ quý trọng?