Tổng giám đốc Lưu nghe thấy giọng nói này, quay đầu lại nhìn, nhất thời tỉnh rượu một nửa.
"Cậu… cậu hai Phó, sao cậu lại đến đây rồi?"
Phó Thời Khâm liếc nhìn cái móng vuốt vừa buông ra, chỉ còn vài centimet nữa là chạm vào vai của cô, bước về phía trước vài bước, cầm lấy đôi bàn tay kia.
"Có bữa cơm ở đây, đi ngang qua."
Tổng giám đốc Lưu cảm thấy bàn tay này cũng sắp phế rồi, mồ hôi lạnh chảy rỏng, mặt trắng bệch.
"Cậu hai, chỉ là đùa với người yêu cũ của cậu một chút, đừng xem là thật."
"Ai nói với ông là người yêu cũ?" Phó Thời Khâm nghiến răng, liếc nhìn Lăng Hiểu ngồi ổn định bên đó:
"Chỉ cần cô ấy nguyện ý, lúc nào cũng có thể là người yêu của tôi."
Tổng giám đốc Lưu đối với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của Phó Thời Khâm, cả người run lẩy bẩy.
Ông ta chỉ biết hai người họ đã chia tay, cái ngành này chơi chán rồi bỏ đã không còn lạ lẫm gì nữa, hơn nữa nhà họ Phó đã chơi qua, ông ta cũng tò mò xem hương vị nó thế nào.