Phó Hàn Tranh đang muốn cúp điện thoại liền dừng tay lại, sau khi đại não của anh trống rỗng mấy giây, anh khắc chế cảm xúc của mình, lý trí hỏi.
"Ai?"
Theo như lý thuyết, lúc này anh nên nghi ngờ bà ta đang nói dối, bà ta muốn lừa gạt anh, để anh đồng ý cho bà ta và Cố Tư Đình gặp mặt.
Thế nhưng, anh không đánh cược được, anh không thể cầm tính mạng của cô ra để đánh cược được.
"Chỉ cần cậu đồng ý cho tôi gặp thằng bé, tôi sẽ nói cho cậu biết." Bà Cố nói.
"Tôi đồng ý với bà." Phó Hàn Tranh không chút do dự.
Anh vừa nói điều kiện với bà Cố, vừa tăng tốc lái xe đến bệnh viện.
Bà Cố biết anh quá mức lo lắng cho sống chết của Cố Vi Vi, cho nên hiện tại mới dứt khoát đồng ý như vậy.
"Người này là do trước khi ông cụ qua đời đã sắp xếp, nhà họ Cố đã sụp đổ, chúng tôi vĩnh viễn không có cơ hội xoay người được nữa."
"Chẳng qua chỉ cần Vi Vi chết rồi, cậu và Carman Dorrance sẽ vĩnh viễn sống trong đau khổ."