Sau khi ông Tần rời đi, phòng khách rơi vào im lặng.
Tần Phong nhìn thấy phía ông Tần không có hy vọng, vì thế chuyển sang Tần Mạn, nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Mạn, em và Phó Hàn Tranh là bạn đại học, người lớn nhà họ Phó cũng thích em, em giúp một chút đi."
Vẻ mặt Tần Mạn lạnh nhạt: "Vốn dĩ hai nhà qua lại vài chục năm nhưng bị chính các người huỷ hoại, hiện tại không thể trách người khác."
Tần Phong kiềm chế cảm xúc, biết bây giờ ngoài ông Tần chỉ có cô ta mới có thể nói chuyện với nhà họ Phó.
"Tiểu Mạn, chuyện lúc trước bọn anh biết sai rồi, miếng đất này sẽ khiến tập đoàn nhà họ Tần chịu tổn thất lớn, em giúp anh trai đi."
"Những năm nay em và Tần Lãng đều có con đường riêng của mình, trong nhà trên dưới đều do anh quản lý, anh cũng nên thông cảm cho em."
Mặc dù Tần Mạn vẫn không dao động, nhưng không còn lạnh nhạt như trước.
"Anh, bọn họ đồng ý bồi thường với giá lúc đầu mua đã là nể mặt cha rồi."