Phó Hàn Tranh truy hỏi, "Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"
Câu vô nghĩa này anh không hiểu được ý nghĩa của nó.
"Kết hôn cũng đã kết rồi, con cũng sinh hai đứa, anh hỏi không phải vô nghĩa sao?" Cố Vi Vi nằm xuống giường, híp mắt hừ nói.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống mép giường, truy hỏi.
"Nếu chúng ta ly hôn, em vẫn bằng lòng kết hôn với anh chứ?" Phó Hàn Tranh thử hỏi.
Cố Vi Vi nghe vậy mở mắt, "Anh muốn ly hôn?"
"Không muốn." Phó Hàn Tranh phủ nhận.
Cố Vi Vi lại xoay người ngồi dậy, nheo mắt quan sát anh.
"Vậy anh tự nhiên nếu cái gì, bình thường giả thuyết như thế đều đại biểu trong lòng có suy nghĩ."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh không thay đổi, thầm than sao mình lại giả thuyết như vậy, lần này thì hay rồi, ngược lại cô hoài nghi anh muốn ly hôn.
"Nếu anh muốn ly hôn, còn thảo luận chuyện kết hôn làm gì?"
Cố Vi Vi ngẫm lại cũng đúng, không tiếp tục miệt mài theo đuổi, ngả đầu xuống đi ngủ tiếp.