Cô đưa tay đẩy Phó Hàn Tranh đang nằm ngủ bên cạnh, sốt ruột vội vàng kiểm tra tay của anh.
Phó Hàn Tranh vừa mở mắt đã thấy cô dựa vào người mình, vẻ mặt lo lắng kiểm tra tay anh.
"Sao vậy?"
"Tay anh bị thương có cảm giác đau hay là khó chịu không?" Cố Vi Vi hỏi.
"Không có." Phó Hàn Tranh mỉm cười nói.
Còn tưởng cô tỉnh dậy sẽ phát điên hay là tức giận, kết quả lại quan tâm vết thương của anh trước.
"Thật sự không sao?" Cố Vi Vi lo lắng hỏi.
Phó Hàn Tranh cười đưa tay vén sợi tóc bên má cô ra sau tai: "Thật sự không sao."
Cố Vi Vi nhìn anh còn cười vui vẻ, cũng yên tâm, thấy đối phương đang nhìn mình, lập tức kéo chăn che kín.
"Chúng ta... Không phải ở ngoài sân, làm sao lại trở về?"
"Em uống say, anh đỡ em về phòng." Tâm trạng Phó Hàn Tranh rất tốt, chân mày và khóe mắt đều chứa ý cười.
Cố Vi Vi mím môi: "Đỡ em về, anh .. Em..."
"Chúng ta sao lại thành như vậy?" Phó Hàn Tranh nhíu mày cười hỏi.