Nguyên Sóc nhìn người đi vào, lại nhìn Lạc Thiên Thiên trên giường bệnh, lập tức thay đổi lời nói: "Anh về trước, có gì gọi điện thoại nhé."
Nói xong lập tức rời khỏi phòng bệnh, còn biết ý đóng cửa lại.
Cổ Vân Triệt nhìn cô gái nằm ở trên giường, chân phải bó bột, trên đầu còn có lớp băng quấn, nhíu mày:
"Anh nói rồi, em không cần tham dự chuyện của nhà họ Cố."
"Anh là ai chứ, anh quan tâm em tham gia hay không làm gì?" Lạc Thiên Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cổ Vân Triệt biết cô vì mấy ngày nay anh cố tình cắt liên lạc mà tức giận, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói:
"Chuyện của Cố Vi Vi và nhà họ Cố, không đơn giản như em nghĩ, em giúp đỡ chỉ thêm phiền thôi."
"Không đơn giản bao nhiêu, anh cũng chưa từng nói rõ với em." Lạc Thiên Thiên lạnh giọng nói.
Cổ Vân Triệt lại im lặng ngồi vào chiếc ghế cạnh mép giường, một câu cũng không nói, chỉ tinh tế nhìn vết thương trên đầu cô.