Trong phòng khách, Phó Thắng Anh và bà Phó đang vì chuyện của nhà họ Tần mà nổi nóng, một mình Phó Hàn Tranh đến phòng trẻ con đứng ở một bên giường nhỏ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ non nớt của con gái.
Từ lúc bắt đầu mang thai hai đứa bé, đến bọn họ ra đời, anh đã rõ ràng cảm nhận được cảm giác của người làm cha.
Hữu Hữu mất tích, làm cha mà anh đã đau lòng như vậy, huống chi là Vi Vi, người mang thai bọn nó, càng yêu thương hai đứa bé hơn anh nữa.
Cho nên, cho dù không yên tâm để cô mạo hiểm trở về nhà họ Cố, anh cũng không có cách nào ngăn cản cô.
Anh biết, so với việc xa nhau tối nay, mất đi Hữu Hữu sẽ làm cho hai người bọn họ đau khổ hơn.
Phó Thời Dịch nửa ngày không thấy anh đi ra, tới ở cửa ra vào liếc mắt nhìn.
"Anh, anh không sao chứ?"
Hiện tại con trai còn chưa tìm về được, chị dâu lại đi đến nhà họ Cố, anh ta thật sự sợ anh trai mình không chịu đựng được.
Phó Hàn Tranh thu hồi suy nghĩ, thấp giọng nói.