Cố Vi Vi nghe anh phân tích một hồi, tâm trạng cũng nặng nề theo.
Nếu đây chỉ là một lần thăm dò, như vậy... Nhất định còn có âm mưu lớn hơn phía sau.
Mục tiêu của Cố Tư Đình chính là cô, cho tới bây giờ đều chưa từng từ bỏ.
Phó Hàn Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, đưa tay sờ đầu cô một cái, giọng dịu dàng nói.
"Được rồi, chắc là bữa trưa đã làm xong, đi xuống ăn rồi nghỉ ngơi cho khỏe."
Cố Vi Vi gật đầu, có lẽ là về nhà nên tinh thần căng thẳng được thả lỏng, cả người cảm thấy buồn ngủ không ngớt.
Hai người xuống lầu đến phòng ăn, thức ăn đều đã dọn lên.
Bà Phó và Phó Thắng Anh mỗi người bưng một tô mì nhỏ đút cho hai đứa bé ngồi ở ghế ăn.
Cố Vi Vi vừa ngồi xuống lại không nhịn được hắt hơi hai cái, nhận lấy khăn giấy Phó Hàn Tranh đưa tới lau mũi.
Bà cụ Phó thấy cô như vậy, ôn tồn nói.