"Lê Hinh Nhi!"
Ngụy Tử Đình bỗng nhiên đứng dậy, vung tay lên, hận không thể cho Lê Hinh Nhi một bạt tai.
Chẳng qua, anh ta còn chưa có đánh xuống liền bị bà Ngụy ngăn cản.
"Được rồi, Hinh Nhi, con về trước đi."
Lê Hinh Nhi cắn môi, cô ta biết cho dù mình tiếp tục ở lại chỗ này cũng không chiếm được chỗ tốt gì, cho nên cô ta xách túi rời đi.
Bà Ngụy nhìn cô ta rời đi, lại liếc thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Ngụy Tử Đình.
"Người là do lúc trước chính con lựa chọn, sao bây giờ lại muốn cãi nhau ầm ĩ làm gì?"
"Không phải con muốn làm ầm ĩ, mẹ nhìn xem cô ta đã làm ra chuyện tốt gì?" Cơn giận của Ngụy Tử Đình rất lớn.
Bà Ngụy nặng nề thở dài một hơi: "Mẹ thật vất vả mới thông qua chỗ bà Chu, để cho các con lẫn vào đó, hiện tại thì hay rồi."
Không những không lấy được chỗ tốt cho nhà họ Ngụy, ngược lại còn rước thêm một đống phiền phức.