Phó Thắng Anh vừa nghe thấy đối phương còn có ý kiến, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, "Không muốn đi?"
"Chủ tịch Phó, tôi sẽ mau chóng sắp xếp cho bọn họ rời khỏi thủ đô."
Bà Ngụy không chút giải thích hay cầu tình, trực tiếp sảng khoái đồng ý yêu cầu của đối phương.
Vốn là chuyện này bọn họ đuối lý, may mà đứa bé kia cũng không bị thương, nếu không sẽ không chỉ nhẹ nhàng như đuổi người khỏi thủ đô như vậy. Chỉ sợ, thật sự sẽ bắt đứa bé nhà họ Hà đền một chân cũng nên.
"Chị cả, như vậy quá quá đáng, chúng em vừa mới đến thủ đô, công ty của Hà Húc cũng vừa mới bước vào quỹ đạo, bắt chúng em rời khỏi thủ đô thì sẽ mất hết." Bà Hà đến gần, kích động kháng nghị với bà Ngụy.
Con trai bà ta thật vất vả dốc sức mới làm được tất cả, làm sao có thể chỉ bởi vì một câu của người khác mà đều bị hủy hoại chứ.
Bà Ngụy cắn răng, kéo bà ta ra, thấp giọng trách mắng.
"Cho các em đi thì đi đi, đừng cò kè mặc cả."