Một bữa cơm tối, Phó Thời Khâm ăn rất đau khổ.
Phó Thời Dịch ăn cơm thì vẫn ăn cơm, nhưng vẫn không ngừng nói đến chuyện hẹn hò cùng Đinh Đông Đông ở nước ngoài hai ngày qua.
Vừa nói còn mở ảnh chụp trong điện thoại của mình, chứng minh lời mình nói.
"Nhìn xem, đây là cà phê mà bảo bối nhà em pha cho em đấy."
"Sao cô ấy lại thông minh thế chứ, ngay cả cà phê cũng pha ngon như vậy."
Phó Thời Khâm xem thường muốn lật trời, "Chỉ là một cốc cà phê hòa tan, em có cái gì mà khoe khoang?"
"Cà phê hòa tan thì làm sao, anh khinh thường cà phê hòa tan?" Phó Thời Dịch bất mãn với thái độ của Phó Thời Khâm, càng thêm không chút để ý khoe khoang.
"Cà phê hòa tan cũng cần kỹ thuật và hàm lượng nước, độ ấm của nước và dung lượng, không nắm chắc sẽ pha không ngon đâu."
"..."
Cố Vi Vi chịu không nổi vỗ trán, hoàn toàn không nghĩ tới Phó Thời Dịch sẽ phát rồ rải thức ăn cho chó như vậy.