Phó Thắng Anh vốn là bởi vì cậu không dẫn bạn gái về mà mang theo Hà Trì trở về nên tâm tình không tốt, bây giờ bị cậu xen mồm vào như thế, càng thêm không nói lời hay.
"Mày câm miệng cho tao."
"Con nói sai à, không tin thì chờ xem, cho dù anh con trở về, nhất định ở không được bao lâu lại đi tiếp, Hoa Quốc là nơi đau lòng, không ở nổi." Phó Thời Khâm nói, thương tiếc thở dài.
Hà Trì nghe vậy sửng sốt một chút, thuận theo lời nói của Phó Thời Khâm nói tiếp.
"Còn phải nói, trước khi đi còn tìm con kê đơn thuốc chống trầm cảm."
Ai, thật là đậu má nó.
Phó Hàn Tranh rõ ràng ở Dubai vợ yêu trong ngực, con cái ở bên, cuộc sống trôi qua ngọt ngào hơn bọn họ nhiều, bọn họ lại phải ở chỗ này diễn, diễn cảnh anh cô đơn lạnh lẽo cực kỳ thảm thương.
"Chống trầm cảm?" Bà Phó nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi.
"Còn phải nói, ngay cả hôn lễ cũng để cho người ta quấy tung, nhân chứng cũng rời đi, cậu ta buồn rầu chứ sao." Hà Trì thở dài.