Cô gái này còn rất trẻ tuổi, gương mặt chẳng có điểm nào giống Vi Vi, là một cô gái có vẻ đẹp thanh lịch đặc trưng.
Nhưng đôi mắt kia…
Đôi mắt kia thì lại rất giống con con gái ông, như thể chất chứa hàng ngàn lời trong lòng nhưng lại không thể mở lời vậy.
Carman Dorrance ngơ ngác một hồi rồi giơ tay ra.
"Xin chào, Mộ Vi Vi tiểu thư."
Cố Vi Vi hồi phục tinh thần, thản nhiên bắt tay Carman Dorrance.
"Xin chào, Dorrance tiên sinh."
Carman Dorrance nhìn cô, đột nhiên hỏi.
"Có phải Mộ tiểu thư… có biết tôi không?"
Ánh mắt mà cô đang nhìn ông, không hề có chút sợ hãi và nể phục như những người khác, mà không hiểu sao lại có một loại cảm giác… thân thiết.
Cố Vi Vi lắc đầu cười, "Đâu có, tôi… đã từng nghe danh ông."
Nghe nói, ông từng là cha ruột của tôi.
Nhưng bây giờ gặp nhau, tôi đã không còn là con gái của ông nữa rồi.