Lăng Nghiên vừa nghe vậy liền hoảng sợ đến nỗi cả người run lên.
"Trả… trả lại sao?"
Tim của cô ta đã được cấy ghép vào cơ thể của cô rồi, bảo cô phải trả lại thế nào đây?
Cố phu nhân cũng bị dọa sợ, vội vàng can ngăn.
"Dorrance tiên sinh, chúng tôi hiểu cảm giác của ông, nhưng…"
Lăng Nghiên đã cấy ghép tim của Vi Vi rồi, bảo cô ta trả lại, chẳng phải là bảo cô ta chết đi sao?"
"Không, các người không hiểu đâu." Carman Dorrance lạnh lùng cắt lời Cố phu nhân.
Một người hơn hai mươi năm chưa từng được gặp con gái của mình, tới khi gặp được thì con chỉ còn là một cái xác.
Hơn nữa còn bị người ta lấy mất trái tim đem cấy ghép cho người khác.
Ai có thể hiểu được, lúc này trong lòng ông đau đớn thấu xương như thế nào chứ.
Cố phu nhân im lặng, có thể bà không hiểu được tâm trạng của Carman Dorrance.
Nhưng Vi Vi là do bà nuôi lớn, mới một tuổi đã được đưa tới Cố gia, bà luôn coi cô là con gái ruột của mình.