Phó Hàn Tranh kinh ngạc, nhất thời ngẩn người.
"Em nói… cái gì?"
Khóe miệng Cố Vi Vi cong lên thành một nụ cười.
"Em nói, chờ em tròn hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn đi."
Gần đây, có lẽ phải có tin tức về hành động của sư phụ rồi.
Chẳng bao lâu nữa Phó Hàn Tranh sẽ biết Cố Vi Vi đã chết, khi đó cô có thể yên tâm bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Phó Hàn Tranh hạnh phúc mỉm cười, "Được."
Chờ tới khi cô tròn hai mươi tuổi, còn nửa năm nữa.
Nhưng so với việc cô trốn tránh chuyện kết hôn trước đây, thì lần này đã cho anh một mốc thời gian xác định rồi.
Chẳng qua, đột nhiên Phó Hàn Tranh lại cảm thấy nửa năm này thật quá dài.
Cố Vi Vi nắm chặt tay Phó Hàn Tranh, đi vào nhà thờ xem người ta vui vẻ tổ chức hôn lễ, trong mắt không khỏi hâm mộ.
Phó Hàn Tranh nhìn cô, "Cũng kết hôn ở nhà thờ sao?"
"Chỉ cần là kết hôn cùng anh, thì ở đâu cũng được." Cố Vi Vi mỉm cười.