"Dựa vào nhu cầu tối hôm qua của em mà nói, không nhiều." Phó Hàn Tranh nói.
"…"
Cố Vi Vi đỡ trán, khóc không ra nước mắt, trăm lời khó giải thích.
Rốt cuộc là anh cho rằng ham muốn của cô nhiều đến mức nào, mà lại mua nhiều như vậy chứ?
Nguyên Mộng chết bầm kia đúng là hại chết cô rồi mà, cô lại còn phải giúp cô ấy tránh khỏi bị bắt nữa chứ.
Bây giờ, lại biến thành cô tự rước lấy nguy cơ lớn hơn nhiều.
Phó Hàn Tranh tới phòng làm việc lấy một chút tài liệu cần xem, sau đó quay lại phòng ngủ nằm bên cạnh cô.
Cố Vi Vi hơi nhích sang bên cạnh một chút, "Anh cứ tới phòng làm việc đi, em… em không cần anh chăm sóc đâu."
Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã run lẩy bẩy rồi.
Đặc biệt là , ở trên cái giường mà bọn họ vừa mới cùng nhau lăn lộn cả một buổi tối, cảm giác như thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy.