Quay về nhà trọ, lại đã bảy, tám giờ tối.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, Cố Vi Vi rử tay rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, vừa nhìn liền thấy trên bàn lại có thêm một bát canh kỳ lạ.
"Dì Vương, hai ngày nay sao dì đều nấu canh vậy?"
Hơn nữa, còn đều là canh bổ.
"Là do phu nhân dặn dò, nấu canh bồi bổ cơ thể cho thiếu gia."
Cố Vi Vi uống một ngụm canh, "Đây là canh gì vậy, uống rất ngon."
"Canh thung dung xương cừu, bổ thận."
Cố Vi Vi sặc một cái, đặt bát xuống liếc nhìn Phó Hàn Tranh đang ngồi đối diện.
Anh luôn bận rộn đến mức quên cả ăn cơm, lại thường xuyên ngủ muộn, thật sự cần bồi bổ một chút.
"Em đang nghi ngờ chuyện gì vậy?" Phó Hàn Tranh nhíu mày.
"Không có gì." Cố Vi Vi vùi đầu ăn cơm.
Đàn ông mà thận không khỏe, cũng không thể nói ra được, rất mất mặt.
Phó Hàn Tranh nhức đầu thở dài một cái, quay sang nói với người giúp việc.
"Sau này không cần nấu những thứ này nữa."