"…"
Cố Vi Vi cười gượng, nói một câu không hợp ý anh thì anh liền muốn kết hôn sinh con.
"Tôi chỉ… hiếu kỳ một chút mà thôi."
"Chỉ hiếu kỳ mà thôi?" Phó Hàn Tranh cười mà như không cười.
Cố Vi Vi gật lấy gật để, "Thật sự chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chia tay."
Chỉ cần cô còn ở Trung Quốc, thì cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, không phải cô muốn chia tay là có thể chia tay được.
"Hiếu kỳ chuyện gì?" Phó Hàn Tranh dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.
Cố Vi Vi trở mình, nằm nghiêm đối mặt với Phó Hàn Tranh.
"Chẳng qua là tôi cảm thấy không thể vô duyên vô cớ mà thích một người được, hoặc là để ý tới tài năng, hoặc là để ý tới nhan sắc của người ta."
"Nếu nói là vì tài năng, so với tôi thì anh có nhiều tiền hơn rất nhiều, nếu nói là vì nhan sắc, thì chúng ta cùng ngủ trên một chiếc giường mà anh cũng không nổi thú tính, tất nhiên là khiến tôi hiếu kỳ rốt cuộc anh thích tôi vì cái gì rồi."