Giọng nói của Tôn Hằng, từ đầu đến cuối đều không nhanh không chậm, dường như rất tự tin vào mình.
Đây là sự tự tin của một vị tiên thiên cao thủ.
Nhưng những người ở trong sân, lại không nghĩ như vậy.
La Kim đang ngồi phịch dưới đất hừ nhẹ, vẻ mặt khinh thường.
Vương tiểu thư ở bên trên thì giật giật mắt mấy cái, cũng không nói thêm gì.
Lý quản sự lại càng hừ lạnh, ánh mắt nhìn Tôn Hằng đã mang theo ý lạnh.
Về phần Mạnh Đình Đình, nghe xong chỉ ngẩn ngơ, sau đó cười khổ, nói: "Tiền bối không cần phải như thế, nếu như ngài không chê thương hội chúng ta, thì chúng ta có thể dùng tiền để mời ngài đồng hành, tọa trấn ở thương hội."
Trong suy nghĩ của Mạnh Đình Đình, đối phó với đạo phỉ cướp đường, một vị tiên thiên là đủ.
Nhưng muốn giải quyết phiền phức của thương hội các nàng, thì một vị tiên thiên còn hơi quá sức.
"Hề hề…"