Descargar la aplicación
4.96% Ly thiên đại thánh / Chapter 53: Chương 53: Mạch nước ngầm

Capítulo 53: Chương 53: Mạch nước ngầm

Editor: Wave Literature

Những náo động này chỉ phát sinh trong một lát, đa số người của tiệm thuốc còn chưa kịp tỉnh để xem chuyện gì xảy ra thì đã kết thúc.

Trần Tứ Long thu dọn đống hỗn loạn trong tiệm thuốc, gọi người đi tu chỉnh lại cửa sổ, còn nhị phu nhân Thẩm Điệp Lan cùng Nguyễn Nguyên Hương thì đi đến thư phòng, ở nơi đó Nhị Nha đã rót nước châm trà sẵn.

"Thiên Đao Môn?"

Nguyễn Nguyên Hương đứng ở bên cạnh Thẩm Điệp Lan, nàng khẽ cau mày lại: "Năm ngoái có ma đạo yêu nhân làm loạn ở Hoài Cô quận, nghe nói cũng liên quan đến Thiên Đao Môn."

Hoài Cô quận ở kế bên Trần quận, lúc trước thì Tam Hà Bang bọn họ cũng đã phái người đến đó để trừ ma, nhưng mà không phát huy được bao nhiêu tác dụng.

"Không cần để ý tới bọn họ!"

Thẩm Điệp Lan lạnh lùng cười: "Một đám điên điên khùng khùng của năm đó, bây giờ đã trở thành tay sai của Ma Môn, đi đến đâu cũng bị người hô đánh, e là không được mấy người là cao thủ đâu. Thiên Đao Môn? Chẳng qua chỉ là mấy tên dùng Vấn Tâm Đao Quyết mà thôi!"

Trước kia Thiên Đao Môn đã từng rất hưng thịnh, mạnh đến nổi Tam Hà Bang không dám trêu chọc, còn bây giờ, sớm đã trở thành trò hề!

Mà qua màn giao thủ vừa rồi cũng có thể thấy, người mặc đồ đen mặc dù áp đảo Nguyễn Nguyên Hương, nhưng trong lòng của hắn cũng kiêng kỵ, không dám hạ thủ.

Còn khi đối mặt với Thẩm Điệp Lan, thì không có ý nghĩ muốn chống cự, trực tiếp bỏ chạy.

Nếu như Thiên Đao Môn còn có uy danh thực lực, thì sẽ không dễ dàng chịu uất ức mà bỏ chạy như vậy.

"Đã tám trăm năm mà Thiên Đao Môn vẫn chưa từng xuất hiện thêm bất kỳ võ đạo đại tông sư nào, cho dù là tổ sư của Thiên Đao Môn, cũng không thể tiến vào tiên đạo. Bọn họ muốn dùng võ công để áp chế tiên pháp, nhưng cuối cùng chỉ là suy tâm vọng tưởng mà thôi!"

Nguyễn Nguyên Hương nhẹ nhàng thở dài, khi nói về Thiên Đao Môn, thì thái độ của những người học võ như bọn họ đều rất bất đắc dĩ.

Bây giờ không giống như một ngàn năm trước, khi đó võ đạo không được coi trọng như bây giờ, tất cả người tu tiên trong thiên hạ tập trung một chỗ gọi là Tiên Môn.

Tiên Môn có thế lực rất lớn, cho dù là triều đình cũng phải nhượng bộ, thu thuế các nơi, thì phải đưa ra ba phần để cống nạp cho Tiên Môn.

Mà triều đình, vì sinh tồn nên bóc lột tàn nhẫn người dân, để lấy những tài nguyên này cung cấp cho Tiên Môn, nhưng vẫn không đủ để lấp đầy chiếc miệng khổng lồ của Tiên Môn.

Dưới tình huống như thế này, môn chủ của Thiên Đao Môn, Tưởng Ly, hoành không xuất thế, dùng Vấn Đao Quyết liên tục chém mấy vị tu tiên cực hạn.

Trước đó, thế nhân vẫn luô không ngờ tới được, võ đạo cao thủ mà cũng có thể chống lại tiên nhân, không những thế mà còn dành chiến thắng!

Mà từ khi đó về sau, triều đình cùng Thiên Đao Môn liên thủ, đem Tiên Môn cao cao tại thượng kia kéo xuống phàm trần, sau đó làm dấy lên cuộc chiến dài hơn trăm năm giữa người và tiên.

Mặc dù người tu tiên có tuổi thọ rất lâu, pháp lực cao thâm, nhưng nhân số của họ lại rất ít, mà những người mạnh mẽ nhất của Tiên Môn, cũng không cách nào bắt Tưởng Ly được.

Trong trận chiến tranh này, tiên nhân cũng không thể duy trì uy nghiêm của mình nữa.

Không ít người tu tiên, bị hàng trăm hàng ngàn cao thủ võ lâm vây hãm tấn công, cuối cùng tiêu hao hết pháp lực mà chết.

Quân đội của triều đình đốt hết những ngọn núi mà tiên nhân ở, trực tiếp phá nát căn cơ của bọn họ.

Cuối cùng, kết quả của cuộc đại chiến một trăm năm này, phần thắng nghiêng về phía triều đình, những tài liệu về tu tiên được phát tán ra ngoài, người người trong thiên hạ cũng có thể tu luyện, không còn thuộc sự độc chiếm của Tiên Môn nữa.

Ngay cả trong triều đình, cũng thành lập Tiên Các, nơi này chuyên môn cung cấp tài liệu và nuôi dưỡng những người tu tiên, để cho bọn họ cống hiến cho triều đình.

Còn kết quả của những tài liệu tu tiên bị phát tán ra bên ngoài, cũng không phải là dấu chấm hết cho kỷ nguyên tu tiên, mà ngược lại, người người có thể dựa vào đó để tu tiên,

Mà võ đạo, vẫn tàn lụi như trước!

Về phần Thiên Đao Môn, bởi vì sự qua đời của võ đạo đại tông sư Tưởng Ly, những người còn sót lại mặc dù thực lực không đủ, nhưng vẫn vọng tưởng là có thể chém chết hết những người tu tiên.

Rồi sau đó liên tục làm ra những việc quá sức với mình, để cho Thiên Đao Môn nhanh chóng xuống dốc, cuối cùng dưới sự tác động của những người có tâm địa không tốt, Thiên Đao Môn gần như biến mất.

Bây giờ, Thiên Đao Môn chỉ còn trên danh nghĩa, thực chất đã sớm phụ thuộc vào Ma Môn, không còn uy phong như ngày xưa nữa.

"Cộc cộc…"

Có người gõ cửa thư phòng.

"Vào đi!"

Thẩm Điệp Lan nâng bình trà rót vào cái chén nhỏ rồi thưởng thức một ngụm trà. Sau đó nhìn về phía Nhị Nha đang lộ vẻ mặt khẩn trương mà lắc đầu, rồi tiện tay để chén trà sang một bên.

"Nhị phu nhân."

Trần Tứ Long đẩy cửa đi vào,

Trong tay của hắn cầm theo một lá thư, kích động nói: "Là tin tức từ trong bang truyền đến, nói là Âu Dương tổng quản đã đi tới tổng bộ, gặp mặt Thiên Hùng thiếu gia, bây giờ đang chờ nhị phu nhân trở về."

"Thật sao!"

Thẩm Điệp Lan vui vẻ, nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy lá thư kia đọc cẩn thận: "Tốt, tốt! Việc đã đến nước này, cho dù là đại tỷ cũng không thể làm gì được nữa, chúng ta cũng nên trở về rồi!"

Việc phát hiện ra Kim Linh Trúc ở Thanh Dương Trấn, Thẩm Điệp Lan cũng không báo cáo bang phái, mà kêu thân tín trực tiếp đi tới Âu Dương Gia.

Còn nàng thì ngay trong đêm đó đi tới đây, để trông chừng Kim Linh Trúc, đảm bảo không có sai sót gì.

Lúc này thì người của Âu Dương Gia đã tới, cho dù trong bang có người không thích, thì cũng không thể nói thêm gì.

"Chúc mừng nhị phu nhân, chúc mừng nhị phu nhân!"

Trần Tứ Long khom người quỳ xuống: "Thiên Hùng thiếu gia có thể làm thư đồng của Âu Dương tiểu công tử, đây là cơ hội để tu hành tiên pháp, về sau nếu như Thiên Hùng thiếu gia tu luyện thành công, thì chắc chắn địa vị của chúng ta ở trong Tam Hà Bang cũng như thuyền lên theo nước, đúng là một người đắc đạo gà chó thăng thiên mà!"

"Ha ha... Ha ha..."

Mặc dù biết Trần Tứ Long đang vuốt mông ngựa (nịnh nọt), nhưng Thẩm Điệp Lan vẫn nở nụ cười: "Tiên pháp rất khó tu, yêu cầu ngộ tính rất cao, ta chỉ mong con ta có tiền đồ là được, về phần tu hành tiên pháp, thì phải xem may mắn của nó rồi!"

"Thiên Hùng thiếu gia rất thông minh, tất nhiên sẽ tu được tiên pháp!" Nguyễn Nguyên Hương ở bên cạnh nhẹ giọng nói, trong đôi mắt của nàng còn lộ ra vẻ hâm mộ.

"Hi vọng như thế!"

Thẩm Điệp Lan cũng không phải là người dễ bị những lời tán dương này làm choáng váng đầu óc, sớm định thần lại, đã khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh như xưa: "Du Linh Thương Ưng đã chết, chỉ có thể cưỡi ngựa. Trần chấp sự, ngươi đi chuẩn bị ngựa, chuẩn bị bốn con ngựa tốt. Còn nữa, viết thư hồi âm cho bang chủ, kêu hắn sai người đến đón, làm cho việc này càng huyên náo càng tốt, ăn mừng con trai của ta!"

"Vâng!"

Trần Tứ Long khom người nhận lệnh.

...

Sắp tới tết, không khí ở Trần quận đã bắt đầu náo nhiệt lên.

Mà con trai của bang chủ Tam Hà Bang lại được Âu Dương tiên gia chọn làm thư đồng cho Âu Dương tiểu công tử, giống như dấy lên một mồi lửa, kích động lòng người.

Âu Dương Gia chính là gia tộc tu hành tiên pháp, mà người tu tiên chính là người mà bọn hắn muốn với tới cũng không được.

Bởi vì những người tu tiên này bình thường đều không có bất kỳ liên hệ gì với phàm tục, luôn cao cao tại thượng, giống như mây trên trời, không cách nào chạm đến.

Mà bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng có thể tạo mối quan hệ với những người tu tiên kia.

Cũng trong ngày hôm đó, Tam Hà Bang làm tiệc lớn để đãi Âu Dương quản sự, sau đó tiễn Thiên Hùng thiếu gia, đoàn người tống tiễn kéo dài đến vài dặm.

Cho dù người đã đi rồi, nhưng Tam Hà Bang vẫn tiếp tục làm tiệc liên tục bảy ngày bảy đêm, chè chén say sưa.

"Choảng!"

Mặc dù là loại chuyện tốt gì, thì cũng không thể cùng lúc làm thỏa mãn được tất cả mọi người.

Trong lúc đại đa số mọi người đang vui vẻ chìm trong tiệc rượu, thì lại có một số người sớm đã lửa giận đầy mình.

Những chén sứ được làm bằng nhuyễn ngọc rất tinh mỹ, giá tiền không dưới ba mươi lượng bạc trắng, cho dù ở quận thành, cũng có thể đủ cho một gia đình bình thường sinh hoạt mấy năm, mà lúc này lại bị người khác liên tục ném vỡ.

"Tiện nhân, đáng chết!"

Đại phu nhân Nhậm Tích Văn của Tam Hà Bang, mặc dù tuổi tác đã qua bốn mươi nhưng da thịt vẫn mềm mại như thiếu nữ mười tám, dáng người yểu điệu không khác gì phụ nữ hai mươi cả.

Gương mặt của nàng rất tinh xảo, ngũ quan quyến rũ. Chỉ có điều lúc này, khuôn mặt của nàng đã trở nên vặn vẹo, hai mắt mang theo lửa giận, không còn bộ dáng đoan trang như ngày thường.

"Phu nhân."

Thiếp thân thị nữ của Nhậm Tích Văn đang bình tĩnh dọn những mảnh sứ ở dưới đất, nhỏ giọng nói: "Hàng năm không biết có bao nhiêu người tiến nhập vào Âu Dương Gia, nhưng có tiền đồ thì được mấy người đâu? Phu nhân cũng đừng quá lo lắng."

"Lỡ như, lỡ như!"

Nhậm Tích Văn cắn răng đứng dậy: "Tên tiểu tử Dư Thiên Hùng kia rất thông minh, nếu như hắn có thể đứng vững ở Âu Dương Gia, đến lúc đó thì địa vị của ả kia cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Về sau, chẳng lẽ làm việc gì ta cũng muốn nhìn sắc mặt của con tiện nhân Thẩm Điệp Lan sao?"

"Sẽ không đâu, phu nhân."

Thị nữ nhỏ giọng an ủi: "Người sống chung với bang chủ đã mấy chục năm, lại còn sinh ra được cả tiểu thư và công tử, bang chủ sẽ không để Người chịu uất ức đâu."

"Ha ha..."

Nhậm Tích Văn cười lạnh: "Nam nhân, đều là thứ dối trá! Lúc trước hắn nói với ta những gì, hắn yêu ta, cả đời sẽ không phụ ta! Nhưng bây giờ, chỉ cần con nhỏ phóng đãng kia khóc vài tiếng, thì trong lòng của hắn còn nhớ đến ta không?"

"Chuyện này..."

Sắc mặt của thị nữ trở nên cứng đờ, im lặng cúi đầu.

"Đi, gọi Tú Kiếm tới đây!"

Khóe miệng của Nhậm Tích Văn khẽ nhúc nhích, sau đó mở miệng nói: "Cơn giận này, ta nuốt không được! Không có biện pháp đối phó được mẹ con ả ta, chẳng lẽ ta cũng không đối phó được những người khác sao?"

"Phu nhân, Người muốn?" Thị nữ biến sắc, cẩn thận từng li từng tí nói.

"Kim Linh Trúc được người ta phát hiện ở Thanh Dương Trấn?"

Nhậm Tích Văn lạnh lùng cười: "Tú Kiếm cũng có quen biết với những tên sơn tặc ở gần Thanh Dương Trấn."

"Phu nhân!"

Với tư cách là thiếp thân thị nữ, hiển nhiên nàng hiểu phu nhân mình đang muốn làm gì, nên mới nhíu mày nói: "Làm như vậy, có quá lộ liễu không? Ngay lúc này, mà phân đà ở Thanh Dương Trấn gặp chuyện không may, cho dù người ngốc, cũng có thể nghĩ ra được người hạ thủ là ai."

"Không có bằng chứng, sợ cái gì?"

Nhậm Tích Văn cười lạnh: "Với lại, ta cũng muốn nhân việc này cảnh cáo cho bọn họ biết, đối nghịch với ta, thì sẽ có kết cục gì!"


Load failed, please RETRY

Regalos

Regalo -- Regalo recibido

    Estado de energía semanal

    Rank -- Ranking de Poder
    Stone -- Piedra de Poder

    Desbloqueo caps por lotes

    Tabla de contenidos

    Opciones de visualización

    Fondo

    Fuente

    Tamaño

    Gestión de comentarios de capítulos

    Escribe una reseña Estado de lectura: C53
    No se puede publicar. Por favor, inténtelo de nuevo
    • Calidad de Traducción
    • Estabilidad de las actualizaciones
    • Desarrollo de la Historia
    • Diseño de Personajes
    • Antecedentes del mundo

    La puntuación total 0.0

    ¡Reseña publicada con éxito! Leer más reseñas
    Votar con Piedra de Poder
    Rank NO.-- Clasificación PS
    Stone -- Piedra de Poder
    Denunciar contenido inapropiado
    sugerencia de error

    Reportar abuso

    Comentarios de párrafo

    Iniciar sesión