"Nhìn tôi làm gì? Bị tôi nói trúng chân tướng rồi đúng không?" Cố Niệm Chi bước tới bên cạnh Bạch Cẩn Nghi, "Không nhắm mắt lại nữa à? Xem ra thật sự bị chạm vào nỗi đau rồi nhỉ. Bị nhiều người bắt quả tang bà nói dối trên tòa án như vậy, có phải là rất khó chịu không?"
Nếu như ánh mắt Bạch Cẩn Nghi có thể phun ra lửa thì Cố Niệm Chi đang đứng trước mặt bà ta đã bị bà ta đốt thành tro bụi rồi.
"Nói đi, rốt cuộc đêm hôm đó bà tới phòng La Hân Tuyết làm gì?"
Cố Niệm Chi thừa thắng xông lên.
Hoắc Gia Lan hô lên theo: "Bà ta chính là hung thủ! Sau khi bà ta rời đi, lúc tôi tới phòng mẹ tôi thì thấy bà ấy đã ngã trên mặt đất! Nếu như tôi biết lúc đó mẹ tôi đã bị bà ta ép uống thuốc ngủ, tôi nhất định sẽ lập tức báo cảnh sát!"
Bạch Cẩn Nghi cứng họng, không nói được một chữ nào.