Đối với vượn Kim Cương mà nói, trong thời gian Vương Bảo Nhạc không có ở đạo viện khiến nó thấy rất nhàm chán. Đệ tử khác nhìn thấy nó đều có vẻ sợ hãi, chẳng vui chút nào khiến nó lại càng nhớ Vương Bảo Nhạc hơn.
Quan trọng nhất là... mấy con rối của nó đã bị chơi nát, lâu lắm rồi nó không có con rối mới, điều này lại càng làm cho vượn Kim Cương nhớ Vương Bảo Nhạc quay quắt hơn.
Vậy nên, vừa ngửi được mùi của Vương Bảo Nhạc thì vượn Kim Cương lập tức kích động mừng rỡ. Nó gào lớn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới chỗ Vương Bảo Nhạc, tu vi của nó bây giờ đã đến Trúc Cơ trung kỳ.
Vương Bảo Nhạc cũng cười lớn, nhanh chóng bay tới bên cạnh vượn Kim Cương, mặc dù hắn nhỏ hơn con vượn Kim Cương này nhiều, nhưng khí thế trên người hắn lại hơn hẳn nó. Chẳng qua, Vương Bảo Nhạc đã che giấu khí tức từ lâu nên sau khi đến gần hắn lại nhảy lên, đứng trên vai vượn Kim Cương, thân thiết vỗ vài cái lên đầu nó.