Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại lạnh lùng nhìn Trần Tuệ hóa thành huyết ảnh chạy trốn. Thực ra, mấy hôm nay hắn vẫn luôn cảm giác như có người đang âm thầm đi theo mình nhưng dù hắn có sai phái đám muỗi thăm dò điều tra kiểu gì thì cũng không thể tìm ra được vị trí của đối phương.
Điều này khiến cho hắn nhớ tới cô gái áo trắng mà mình đã gặp ở nơi phát hiện ra chiếc đỉnh nhỏ này. Cô gái kia cũng giỏi ẩn thân khiến cho hắn không hề phát hiện ra cô ta trước khi bước vào vết nứt.