"Ngươi... Ngươi dám phá hủy pháp bảo của ta à!"
Hột Khê thờ ơ nhìn sang Lục Vân và Vân Tịnh Tuyết, cười lạnh: "Nói linh tinh đủ chưa? Một là đánh, hai là cút!"
Vân Tịnh Tuyết vẫn sợ hãi nhát kiếm cực nhẹ nhàng của Hột Khê cho đến tận bây giờ. Trước kia, cô ta luôn không coi con hồ ly tinh ở hạ giới này ra gì. Nhưng mà ngay cả mình còn chưa chắc đỡ được đòn tấn công vừa rồi của Lục Vân, vậy mà tên Hề Nguyệt trước mặt lại nhẹ nhàng bâng quơ tiếp được, ngay cả pháp bảo lợi hại của Lục Vân cũng bị phá hủy. Rốt cuộc, tên Hề Nguyệt này là ai?
Gương mặt Vân Tịnh Tuyết lúc xanh lúc trắng rồi lại đỏ, ả nghiến răng một hồi lâu mới thốt lời: "Ngươi... tên trai bao khốn kiếp không biết xấu hổ kia. Ta nói cho ngươi biết, ta và Dục biểu ca đã được người lớn hai nhà hứa hôn, ta là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của huynh ấy, mặc kệ ngươi quyến rũ Dục biểu ca thế nào, ngươi tuyệt đối không có kết quả tốt đâu!"