Được rồi, lần này không cần hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa, tất cả sự thật đều rõ ràng cả rồi.
Vệ Thành Uyên cười lạnh một tiếng, nhìn về phía lão già gầy gò kia: "Phí trưởng lão, tôi tin ông cũng thấy rồi đấy, đêm nay Hề Nguyệt căn bản không rời khỏi ký túc xá, mà di Nhậm Tuyết Linh vì thù riêng nên muốn hãm hại cậu ấy. Nếu chỉ vì một câu đổ oan tùy tiện của người khác mà bắt người tôn thượng để mắt đến, tôi nghĩ chắc Phí trưởng lão nhất định sẽ không làm chuyện như thế đâu nhỉ?"
Trong lúc nói họ chuyện, Hột Khê chữa trị xong cho những người bị thuật soát hồn làm tổn thương đã đi tới gần. Huyền Mục và người của phân viện Hoang Y đều đi bên cạnh cô, ngay cả mấy đệ tử vừa được cô cứu cũng sùng bái và cảm kích đi sát sau lưng cô, thậm chí quên cả nỗi sợ lão già gầy gò kia.
Vệ Thành Uyên nhìn thấy Hột Khê bèn lập tức mỉm cười khen ngợi: "Hề Nguyệt, y thuật của cậu càng ngày càng lợi hại đấy nhé."