Ngô Kim Thiên tiến lên trước một bước, nở nụ cười dâm đãng: "Làm phiền tới giấc ngủ của ngươi à? Vậy lát nữa huynh đây ngủ cùng ngươi, bù đắp cho ngươi nhé, thế nào?"
"Ngủ cùng ta?" Hột Khê từ từ nhếch miệng, nụ cười trên mặt tươi tắn mà xán lạn, càng làm nổi bật vẻ đẹp tinh khôi khiến người khác rung rinh của cô.
Nước miếng của Ngô Kim Thiên đã tí tách rơi xuống.
Song Tấn Trạch Vũ lại vô cùng lo lắng: "Hề Nguyệt, ngươi mau đi đi, chuyện này không liên quan gì tới ngươi. Ngươi không phải đối thủ của bọn chúng..."
Còn chưa nói hết từ "chúng", hắn đã nhìn thấy cậu thiếu niên giơ tay lên, năm ngón tay thon dài như ngọc khẽ vung lên, nhẹ nhàng thoải mái như thể bẻ hoa ngắt lá vậy. Nhưng Ngô Kim Thiên cách đó không xa bỗng kêu gào thảm thiết, ngay sau đó cả người bay lên, đập mạnh vào cây cổ thụ.
Biến cố này khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều há hốc mồm.