Hột Khê cảm nhận được sự bất an và căng thẳng trong lời nói của hắn bèn không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô bực mình chọc ngón tay vào lồng ngực hắn, trách móc: "Ta bảo huynh nhé Minh vương điện hạ, cô con gái ngọc ngà châu báu của nhà hội trưởng hiệp hội thầy thuốc đã âm thầm phải lòng huynh, ta còn chẳng ghen nữa là! Huynh dựa vào cái gì mà ghen bóng ghen gió! Còn bảo ta xuất sắc, hừ! Hai mươi tuổi đã đạt đến Phân Thần kỳ, trên đại lục Mịch La này có ai có thể xuất sắc hơn Minh vương điện hạ sao?"
Nam Cung Dục thoáng ngẩn người, ngay sau đó không kiềm được bật ra tiếng cười trầm ấm, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của người con gái, rồi mới thỏa mãn cười đáp: "Ồ, Khê Nhi nói phải, bản vương xuất sắc thế này cơ mà, phụ nữ trên thế gian nào có ai xứng với bản vương, cũng chỉ có một mình Khê Nhi nhà chúng ta, bản vương mới tạm vừa mắt thôi đấy!"
Tạm vừa mắt? Hột Khê đá văng hắn ra, cười mắng: "Huynh bớt tự mãn đi nhé!"