Đặc biệt là đôi mắt tỉnh táo mở to của hắn đã để mọi người biết được chắc chắn hắn đã bình thường trở lại.
Gia Cát Khiếu Thiên ấn huyệt thái dương của mình, khàn giọng hỏi: "Cha, con bị sao thế? Có phải vừa nãy con lại phát bệnh không?"
Nghĩ đến dáng vẻ ghê tởm, khủng khiếp của bản thân khi mình phát bệnh, Gia Cát Khiếu Thiên không nhịn được rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cha, thay vì cứ sống như thế này, chẳng thà cha để con chết quách đi cho xong."
Hắn không muốn biến thành kẻ người không ra người, ma không ra ma, mỗi ngày ngoại trừ máu ra chẳng muốn ăn uống gì cả như thế nữa!
Gia Cát Phong nắm lấy bàn tay con trai, chẳng hề để tâm những đốm đỏ ghê người trên tay hắn, liên tục trấn an: "Khiếu Thiên, con đừng lo, cha đã tìm ra thầy thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho con, cũng đã tìm được cách chữa bệnh rồi. Con nhất định có thể khỏe lại mà!"