Từ trước tới giờ, khả năng chống cự của Nam Cung Dục trước mặt Hột Khê chỉ là con số lẻ. Lúc này trái tim hắn đang rung động, chỉ muốn tránh thoát khỏi tơ thiên tằm của cô ra rồi ôm cô gái đấy vào lòng, hôn thật tha thiết nồng nàn.
Nhưng lúc này, Hột Khê lại túm lấy cổ áo hắn, đứng gần sát đến nỗi hắn có thể nghe được tiếng hít thở của cô. Cô chậm rãi nói: "Minh vương điện hạ, tán gẫu với người đẹp có vui không?"
Nam Cung Dục mới đầu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó không kiềm được mà bật cười vui sướng: "Khê Nhi, nàng đang ghen phải không?"
Hột Khê hừ lạnh: "Ta ghen thì sao chứ?"
Bỗng nhiên cô siết chặt tay, kéo cả người Nam Cung Dục đến trước mặt mình, áp đôi môi đỏ lên môi hắn rồi cất giọng khẽ khàng thâm trầm: "Nam Cung Dục, huynh thuộc về ta. Ta cấm những người phụ nữ khác ngấp nghé nhòm ngó huynh. Nếu huynh dám dan díu với mấy ả khác, ta sẽ thiến huynh rồi đi rất xa, để huynh mãi mãi không thể tìm được ta nữa!"