Khuôn mặt Phụng Vân Cảnh vặn vẹo từng đợt gần như có thể vắt ra nước, trông vô cùng khó coi.
Thấy họ càng ngày càng ầm ĩ vô lý, rốt cuộc Phụng Thiên Bá không nhịn được đập mạnh bàn, giận dữ hét lên: "Im hết đi! Bây giờ không phải là lúc trốn tránh trách nhiệm. Hơn nữa, mọi việc đều đã qua, nhắc đến những việc này nữa thì có lợi ích gì. Bây giờ điều chúng ta cần là nghĩ cách khắc phục hậu quả. Nhà họ Phụng đã đến mức này, các người chỉ mải cãi nhau, chẳng lẽ muốn người khác tiếp tục chê cười nhà họ Phụng sao?"
Lời nói của Phụng Thiên Bá khiến những người đang phẫn nộ trở nên bình tĩnh hơn.
Sắc mặt đại trưởng lão cũng cực kỳ khó coi, lão ta sa sầm mặt: "Ta luôn cảm thấy, hình như có một bàn tay vô hình ngấm ngầm hãm hại nhà họ Phụng chúng ta. Nếu không, chỉ dựa vào một Thánh Đức Đường nhỏ bé, một thần y Hề Nguyệt miệng còn hôi sữa, làm sao có thể khiến nhà họ Phụng chúng ta rơi vào tình trạng như thế này?"