Chẳng lẽ sau này ngày nào cô cũng phải hóa trang gương mặt?
Nam Cung Dục xoa đầu cô, khẽ cười nói: "Khê Nhi, nàng không nhận ra à? Thật ra sau khi nàng giải phong ấn đan điền, cấp bậc càng cao thì gương mặt nàng và An Lăng Nguyệt thật ra đã rất khác nhau rồi. Nếu không phải cố tình cầm tranh so sánh thì rất ít người có thể liên tưởng nàng với An Lăng Nguyệt."
"Thật vậy à?" Hột Khê sờ mặt mình, thực ra từ lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của Nạp Lan Hột Khê, sau khi kinh ngạc cảm thán hồi lâu thì cô cũng không quá chú ý tới sự thay đổi bề ngoài của mình nữa.
Ánh mắt Nam Cung Dục vô thức dừng trên người Tiểu Trì, hắn hơi nhíu mày. Thực ra hắn cảm thấy gương mặt Tiểu Trì càng ngày càng có vẻ quen thuộc.
Mặc kệ thế nào, khi nghe đến việc sau này không phải hóa trang nữa, Hột Khê vẫn rất vui vẻ. Cô nhớ tới phong ấn đan điền và chuyện Tiểu Trì thiếu giác hồn nên vội hỏi lão hồ lô, "Sư phụ, rốt cuộc phong ấn trong cơ thể Tiểu Trì là gì?"