Hai người cùng nhau leo qua lưng chừng ngọn núi chính, cuối cùng đến được một vùng núi rộng lớn.
Cách đó không xa, trong cánh rừng rậm trước mặt truyền đến những tiếng tranh cãi, đánh đấm, thỉnh thoảng còn hòa lẫn tiếng gào thét thảm thiết của võ giả.
Từ chỗ này là có thể nhìn thấy những bóng người thấp thoáng đang xô xát.
Âu Dương Hạo Hiên nhìn về hướng đang diễn ra trận chiến có tiếng kêu gào thảm thiết kia với ánh mắt lạnh băng, không hề có dáng vẻ tò mò hay thương hại.
Có điều khi hắn quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Hột Khê, bất giác hỏi: "Hề Nguyệt, cậu muốn đến hỗ trợ họ sao?"
Nếu như Hề Nguyệt muốn cứu người, đương nhiên hắn bằng lòng cùng Hề Nguyệt xông lên giúp đỡ rồi.
Tuy nhiên Hột Khê chỉ cười khẽ một tiếng, lắc đầu nói: "Không phải, hình như tôi bắt gặp người quen. Có điều cũng chẳng liên quan gì đến tôi, chúng ta đi thôi."
Ánh mắt của Âu Dương Hạo Hiên lộ ra ý cười.