"Nếu không có Tam hoàng huynh nhân từ thiện lương, liên tục can ngăn con không được ỷ vào thân phận Công chúa, Hoàng tử mà hành động tùy tiện, thì ngày hôm ấy con đã dạy hắn một trận ra trò rồi."
"Nào có biết rằng, chẳng những ý tốt của Tam hoàng huynh không đổi lại được sự cảm kích của hắn, vậy mà ngược lại còn khiến hắn ôm hận trong lòng, bày mưu giết hại Tam hoàng huynh ở trong bí cảnh Vực Phong Long, hu hu hu… Sớm biết thế, ban đầu con đã sai hộ vệ tóm lấy tên nhãi ranh ngang ngược này, như vậy cũng chẳng đến nỗi hại Tam hoàng huynh mất mạng."
Trân Nguyệt Công chúa vừa dứt câu, mấy tên hộ vệ kia lập tức hùa theo lời cô ta.
Bọn họ thêm mắm dặm muối kể lại xung đột giữa Hột Khê và hai huynh muội Thượng Quan Duệ và Thượng Quan Trân Nguyệt ngày hôm ấy.
Thượng Quan Văn Ký nổi trận lôi đình, quay về phía Hột Khê, nghiêm giọng hỏi: "Hề Nguyệt, ngươi còn gì để nói nữa không?"