Đương nhiên điều làm Hột Khê vui vẻ nhất vẫn là khả năng thu hoạch nghịch thiên của linh điền Cổ Vận.
Nhìn đống quả thần và dược liệu chất thành đống, mặt mày Hột Khê hớn hở, trong lòng không ngừng tính toán đến số nguyên tinh mình có thể kiếm được.
Có được đống nguyên tinh này, cô có thể dùng để chỉnh sửa và mở rộng tiểu viện, khai phá vào sâu trong núi Thương, tạo một địa bàn tường đồng vách sắt dành riêng cho bản thân mình.
Chờ đến khi sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc trong không gian, bên ngoài đã là sáng ngày hôm sau.
Hột Khê vươn vai, vuốt ve cái đầu nhỏ của Đản Đản, "Được rồi, mẹ phải đi ra ngoài đây, con ở trong này ngoan ngoãn, mẹ sẽ thường xuyên vào đây thăm con."
"Không muốn đâu!!" Đản Đản nắm chặt vạt áo Hột Khê, trên mặt lộ ra biểu cảm lã chã chực khóc, "Mẹ, để cho con ra ngoài với mẹ được không?"