Hạ Kỳ bình tĩnh đáp: "Tôi là chủ nhiệm lớp của các bạn, tôi đến coi thi có gì không đúng à?"
Dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên đó khiến người ta không nói nên lời phản bác. Mí mắt Tiểu Miêu Miêu nhảy mấy cái: "Anh là to nhất, anh nói gì cũng đều đúng hết."
"Xì…"
Bên dưới có người không nhịn được cười ra tiếng. Tiểu Miêu Miêu quay lại nhìn.
Khi cô ngay đầu qua, mọi người bên dưới đều rất ăn ý, không hẹn mà cùng dời mắt đi, ưỡn thẳng lưng nhìn bàn ghế.
Tiểu Miêu Miêu: "…"
Bịt tai trộm chuông…
Đợi cô quay đầu đi, bản thân ngay lập tức lại trở thành tiêu điểm của cả phòng.
Nghiêng đầu liếc nhanh Hạ Kỳ một cái, Tiểu Miêu Miêu quay người, nhấc chân định đi về chỗ của mình.
"Bạn Miêu."
Giọng nói trầm trầm của Hạ Kỳ đột nhiên cất lên, gọi Tiểu Miêu Miêu lại.
Tiểu Miêu Miêu dừng bước, quay đầu: "Thầy Hạ, thầy tìm em có việc gì ạ?"