"Không cần."
Hạ Kỳ không chút nghĩ ngợi mà từ chối luôn.
Anh đến đây để học tập rồi mau chóng tiếp quản nhà họ Hạ, sau đó về nước đoàn tụ với Tiểu Miêu Miêu. Chơi ở bên ngoài thêm một ngày đồng nghĩa với việc trì hoãn việc về nước thêm một ngày.
Huống hồ, anh cũng thấy nơi không có Tiểu Miêu Miêu không có gì hay ho cả.
"Được, vậy ngày mai bảo quản gia Hạ đưa cháu tới căn cứ."
...
Phòng của Hạ Kỳ vẫn là phòng trước kia, lúc anh đến không mang theo hành lý gì, chỉ có đúng một chiếc cặp sách.
Hạ Kỳ kéo khóa cặp sách rồi rút bức tranh bên trong ra. Đây chính là bức tranh anh và Tiểu Miêu Miêu đã cùng vẽ vào tối qua.
Lòng bàn tay ấm áp của anh vuốt nhẹ lên tấm hình cô nhóc mũm mĩm trên giấy, khóe môi cũng khẽ nhếch lên. Bây giờ anh vẫn chưa biết rằng bức tranh này sẽ trở thành niềm an ủi về Tiểu Miêu Miêu cho mình trong nhiều năm.
...