Lo liệu ổn thỏa với Hạ Lâm rồi, chỉ còn lại Hạ Kỳ. Có điều, ông Hạ lại chẳng hề sốt ruột.
Mỗi ngày ông đều chẳng có chuyện gì để làm, cứ đi dạo một chút trong sân. Buổi sáng đến chỗ bác sĩ kiểm tra sức khỏe, buổi chiều dạy học cho Hạ Lâm. Cuộc sống hết sức nhàn nhã.
Ông Hạ thì không nóng lòng, nhưng Hạ Kỳ lại bồn chồn không yên. Từ hôm đó về sau, ông Hạ không tìm cậu nữa, Hạ Kỳ không rõ, rốt cuộc ông đang có ý đồ gì?
Trông thấy sắc mặt của Ngọc Mạn Nhu càng ngày càng kém đi, Hạ Kỳ có chút không yên lòng.
Sau khi hỏi ra cậu mới biết, hóa ra em gái đã bị ông nội cáo già dụ đi mất. Chẳng trách, mấy ngày nay, cậu rất ít khi gặp Hạ Lâm.
Trước cửa sổ kính lớn trong phòng, rèm cửa nhè nhẹ bay theo làn gió. Trong chiếc ghế hình quả trứng, một "cục bột" màu hồng nhạt đang im lặng cuộn mình trong đó. Tiểu Miêu Miêu ôm một cái gối màu trắng trong lòng, cuộn mình nằm ngoan ngoãn.