Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt đào hoa của Miêu Kỳ Phong tỏa ra ánh sáng lung linh, làm chói mắt người đối diện. Vào ban đêm thì lại lấp lánh giống như những vì sao trên trời, khi cười, khóe mắt hơi nhếch lên, tạo ra một đường cong trông rất nham hiểm. Bất kể nhìn nhận từ góc độ nào, đôi mắt đào hoa của Miêu Kỳ Phong cũng rất đẹp.
Mặc dù mắt của Tần Tiêu cũng đẹp, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cậu bé năm tuổi, thi thoảng có để lộ ra vẻ ngốc nghếch, dễ thương, nên đã làm vơi bớt đi phần nào nét đẹp vốn có của nó.
"Xin... xin chào, em tên là Hạ Lâm phải không?"
Tiểu Tần Tiêu đi bên cạnh Hạ Lâm, trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
"Vâng!"
Hạ Lâm đi thẳng về phía trước mà chẳng thèm để mắt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn vẻ lạnh nhạt của Hạ Lâm thì hơi đau lòng. Cậu bé cúi gằm mặt xuống, lẳng lặng theo sau Hạ Lâm.