Ninh Hề Nhi vừa nghe hắn nói vậy thì vô cùng uất ức, giọng nói như thể sắp khóc: "Em vất vả nấu cho anh ăn! Không phải hại anh! Anh không ăn thì em tự ăn!"
Cô tìm đũa, thở phì phì muốn gắp thức ăn vào miệng.
Kỷ Dạ Bạch nhanh tay ngăn cô lại.
"Đừng ăn... nhỡ may..." Hai từ có độc còn chưa nói ra, hắn biết điều nuốt xuống, thở dài một cái, "Anh ăn, anh ăn là được chứ gì?"
Mẹ kiếp, không phải chỉ là ăn đồ sống thôi ư?
Hắn là đàn ông! Sao có thể trơ mắt nhìn bà xã mình ăn mấy thứ này chứ?
Kỷ Dạ Bạch hạ quyết tâm cầm đũa lên, gắp một miếng trứng gà không nhận ra màu gì...
Ừm, nếu như không vừa mặn vừa ngọt vừa cay còn thêm chút mù tạt với mùi khét khét, trứng gà khô không ra khô, ướt không ra ướt thì...
Khuôn mặt của Kỷ Dạ Bạch xuất hiện một vết nứt.
Không phải hắn chưa từng ăn đồ Ninh Hề Nhi nấu, chính vì ăn rồi nên lúc nãy hắn mới hạ quyết tâm, phải học bằng được tài nghệ nấu ăn của ông Kỷ.