Tô Bồi Ân giữ lấy bả vai cô, nghiêm mặt nói: "Nếu cô đã rõ hai người không thể quang minh chính đại ở bên nhau, vậy cô còn do dự điều gì? Một cái cây nếu mọc ra cành lá lộn xộn thì cũng không thể lớn lên tươi tốt được, nhất định phải chặt bỏ hết những cành lá phụ ấy đi mới có thể phát triển mạnh mẽ, đúng không? Chẳng lẽ cô muốn làm người thứ ba?"
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn y. Mẹ của cô đã bỏ chồng bỏ con, làm người phụ nữ sau lưng người khác. Bất kể Quyền Linh xuất phát từ nguyên nhân gì, cô cũng vẫn cứ lấn cấn trong lòng.
"Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh." Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói.
"Tôi giúp cô quên hắn." Tô Bồi Ân nói rất nghiêm túc.
"Giúp? Giúp thế nào?" Hoắc Vi Vũ cười giễu cợt: "Chuyện bản thân không làm được, người khác thì giúp được gì? Tôi không chơi cái trò thay đổi đối tượng yêu ấy đâu, bởi vì nó vô trách nhiệm với người khác, cũng là vô trách nhiệm với chính mình."