Cố Hạo Đình ngồi trên xe, ánh mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, không bỏ qua bất cứ một dấu vết nào dù là nhỏ nhất. Nhưng suốt dọc đường, hắn không hề phát hiện ra điều gì khả nghi.
"Cô ấy bị bắt đi bao lâu rồi?" Cố Hạo Đình hỏi với vẻ nặng nề.
"Một tiếng mười phút sau khi vào rừng rậm." Đội trưởng đội nữ binh báo cáo.
Cố Hạo Đình siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trong mắt thoáng vẻ lo lắng và hoang mang.
Cô chỉ cần gặp Hart nửa tiếng đồng hồ thôi thì chắc chắn không thể nào thoát nổi. Nói không chừng bây giờ đã…
"Cô ấy để lại di ngôn cho ai?" Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
Đội trưởng đội nữ binh hơi khựng lại.
Cố Hạo Đình quét mắt lườm cô, nghiêm nghị quát: "Nói."
Đội trưởng đội nữ binh nhìn Cố Hạo Đình: "Cô ấy nói cô ấy không có tiếc nuối, không có vướng bận, không lưu luyến gì, cho nên không để lại di ngôn."